Bạn sẽ ở đâu trong 5 năm tới (Phần II)
Để giúp bạn tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: "Bạn sẽ ở đâu trong năm năm tới?" chúng tôi xin chia sẻ câu chuyện của Bob Halsey và Magaret Quandt.
Trường hợp 1: Biết nơi bạn sẽ phát triển
Bob Halsey đã thông báo qua email về việc trở thành hiệu phó chương trình đào tạo Babson's – việc thông báo này cũng giống như cách bao người tại trường đã thực hiện. Trong khoa, ông là một giáo sư kế toán có 12 năm kinh nghiệm. Và mới đây ông đã trở thành trưởng khoa. Trước khi đến với sự nghiệp giáo dục của mình, ông đã từng tham gia vào thế giới kinh doanh, nắm giữ vai trò vị trí giám đốc tài chính tại một công ty bán lẻ và làm việc như một phó chủ tịch và giám đốc bộ phận tín dụng thương mại của một ngân hàng lớn.
Công việc của một hiệu phó lôi cuốn ông bởi vì nó tương tự như vị trí ông đã từng phát triển trong thế giới kinh doanh. Qua nhiều năm kinh nghiệm của, Bob biết rằng ông thích đóng vai trò hỗ trợ hơn là một vị trí của một nhân vật chủ chốt. Trong khi vị trí của một hiệu phó được xem như là một bước đệm cho những ai muốn trở thành hiệu trưởng, Bob thì không quan tâm đến điều đó. Ông không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý, trong hiện tại cũng như tương lai.
Cùng với tất cả mọi người ở trường đều yêu quý hiệu trưởng hiện nay, Dennis Hanno, và Bob biết rằng sẽ rất khó để bày tỏ với các thành viên hội đồng về việc dần dần thế chỗ Dennis. Khi được hỏi về kế hoạch tương lai, Bob đã rất rõ ràng: "Tôi đã nói rằng, tôi không có ý định trở thành hiệu trưởng tiếp theo. Và nếu Dennis dời bỏ chức vụ, tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ cho công việc hoạt động bình thường cho đến khi chúng ta có một hiệu trưởng mới. Tôi luôn luôn là một nhân vật số hai cực kỳ xuất sắc. Tôi sẽ là người có thể giúp nhân vật số một thành công." Joe Weintraub, chuyên gia trong lĩnh vực vừa nêu trên, đồng thời cũng là một thành viên trong hội đồng, đã nói, rõ ràng là Bob đam mê công việc này, và hội đồng đã rất ấn tượng với sự ngay thẳng của ông. Weintraub nói rằng, trong trường hợp khác, Bob có thể thể hiện sự thiếu khát vọng, nhưng trong trường hợp này, câu trả lời của ông ta đơn giản là muốn nói với các thành viên hội đồng rằng ông là người thích hợp cho công việc.
"Khi mọi người thực sự muốn có công việc, họ có xu hướng hứa hẹn quá nhiều. Tôi cho rằng điều đó không tốt chút nào, ngược lại còn khiến mình phải có trách nhiệm với những kỳ vọng sai lầm," Bob nói. "Động cơ của tôi trong việc đảm nhận công việc này là để làm việc cùng và học hỏi từ Dennis." Ông đã làm việc như là một hiệu phó trong gần một năm và tìm thấy sự hài lòng mà ông đã tìm kiếm.
Trường hợp 2: Hãy trung thực về tương lai
3 năm trước, Magaret Quandt đã làm việc như là một trưởng phòng nhân sự tại Bristol Myers Squibb khi một đồng nghiệp cũ, người đã làm việc cùng cô tại Citigroup gọi điện đề hỏi liệu cô có quan tâm tới việc ứng tuyển vị trí trưởng phòng hay không. Tại thời điểm đó, Magaret không chắc cô ấy có muốn tiếp tục công việc này không. Cô ấy hiểu rằng cô ấy đặc biệt mong muốn có những kinh nghiệm chuyên sâu hơn. "Tôi đã vào bộ phận nhân sự để trở thành một chuyên viên nhân sự, chứ không phải là một người lãnh đạo," Magaret nói. Nhưng các mối liên hệ của cô ấy nói lên rằng cô ấy sẽ có khả năng chuyên sâu hơn vào tương lai, vì vậy cô ấy đã quyết định ứng tuyển.
Trong suốt buổi phỏng vấn với Brian, phó chủ tịch cấp cao của công ty, Margaret đã được hỏi rằng: "Ngày nào đó, cô có muốn điều hành bộ phận nhân sự?" Brian là một nhà quản trị cấp cao khá tham vọng, với chức vụ là phó chủ tịch cấp cao của CPS - Giải pháp thanh toán thương mại, ông ta có vai trò quan trọng trong việc lãnh đạo công ty. Margaret đã trả lời: "Tôi không biết." Cô ấy có thể thấy Brian phản ứng ngay lập tức. "Hầu như toàn bộ ngôn ngữ cơ thể thay đổi và ông ấy ngồi lùi lại". Sau đó cô ấy nói rõ quan điểm của mình, " Theo một cách tham vọng thì có, nhưng tôi cũng rất thích việc dạy học và nghiên cứu. Tôi là một phụ nữ trẻ đang trong thời kỳ nuôi con nhỏ và tôi vừa làm việc với đầy đủ kiểu phụ nữ trong bộ phận nhân sự để biết rằng chúng tôi luôn gặp rất nhiều khó khăn để thực hiện những điều chúng tôi mong muốn. Thật sự rất khó cho tôi để nhìn về tương lai xa hơn 3 năm trong công việc của mình. Brian đã ngừng lại hồi lâu và sau đó đã nói, "Đó là câu trả lời trung thực nhất mà tôi từng nghe." Sau buổi phỏng vấn, Margaret đã tin chắc rằng mình đã bị loại, nhưng cô ấy vẫn rất vui với quyết định trung thực của mình. "Tôi không muốn nói dối trong cuộc phỏng vấn," cô ấy nói.
Margaret đã thành công và ngay sau đó cô ấy đã được Brian tuyển dụng. Ông ta đã thực sự ấn tượng trước câu trả lời của Margaret. Câu trả lời đó giúp ông nhận ra rằng Margaret vừa sâu sắc lại vừa nghiêm túc với nghề nghiệp của mình. Margaret đã từng là một trưởng phòng nhân sự trong bộ phận của Brian trong 17 tháng; sau đó, như cô ấy hy vọng, cô ấy đã thăng chức, đến vị trí hiện lại, một giám đốc của một chương trình phát triển lãnh đạo quốc tế dành cho các nhà quản lý cấp cao.
Vân Hương
Topica lược dịch từ hbr.org
- Khi nào nên thăng tiến và tăng lương cho nhân viên (P1)
- Khi nào nên thăng tiến và tăng lương cho nhân viên (P2)
- Liệu mọi người có thực sự đọc những gì bạn viết?
- Hãy đảm bảo nhân viên đạt được mục tiêu (Phần I)
- Hãy đảm bảo nhân viên đạt được mục tiêu (Phần II)
- Bạn sẽ ở đâu trong 5 năm tới (Phần I)
- Chín cách để kiểm tra một ý tưởng kinh doanh
- “Sự điên rồ của đám đông” hay “Trí tuệ nhóm”?
- Đặc điểm của một nhà lãnh đạo tài năng
- Câu chuyện định giá thương hiệu